Chú Hai Lành ở Lục Ngạn nổi tiếng khắp vùng với món mứt vải thiều gia truyền. Lọ mứt của chú nó lạ lắm. Không phải cái vị ngọt gắt của đường hóa học, mà là cái ngọt thanh, đậm đà của đường phèn, quyện với vị chua dịu và hương thơm nồng đượm của trái vải thiều chính vụ được nấu trên bếp củi nhãn. Cái màu hổ phách sánh dẻo ấy, chỉ nhìn thôi đã thấy cả mùa hè Bắc Giang trong đó.
Sản phẩm của chú được công nhận OCOP 3 sao, một niềm tự hào lớn. Chú mang những lọ mứt tâm huyết của mình đi chào hàng ở mấy chuỗi siêu thị thực phẩm sạch trên Hà Nội. Họ nếm thử, ai cũng gật gù khen ngon, khen cái vị thật thà không lẫn vào đâu được. Nhưng rồi họ lắc đầu.
"Mứt của bác ngon thật," một cô quản lý trẻ nói, "nhưng trên kệ chúng cháu có cả chục loại mứt vải khác, mẫu mã cũng tương tự. Khách hàng biết dựa vào đâu để tin rằng mứt của bác thực sự làm từ vải Lục Ngạn sạch, nấu bằng đường phèn, chứ không phải hương liệu?"
Chú Hai Lành điếng người. Cả một đời làm ăn chân chất, chữ "tin" với chú còn lớn hơn cả trời. Nhưng giữa bốn bức tường siêu thị lấp loáng ánh đèn, lời nói của chú bỗng trở nên vô hình.
Tối đó, chú ngồi buồn xo bên hiên nhà. Mai, cô con gái đang học năm cuối Đại học Nông nghiệp, thấy vậy liền hỏi chuyện. Nghe xong, Mai không nói gì, chỉ lẳng lặng mở laptop, xoay màn hình về phía bố. Trên đó là hình ảnh một chai dầu gấc có dán một mã vuông đen trắng. Cô bé bấm vào, quét mã bằng điện thoại. Toàn bộ câu chuyện về quả gấc hiện ra: từ trang trại ở đâu, ngày thu hoạch, quy trình sản xuất, giấy chứng nhận an toàn...
"Cái này gọi là truy xuất nguồn gốc, bố ạ," Mai nói. "Nó giống như làm cho sản phẩm một cái 'chứng minh nhân dân' vậy. Người ta không cần nghe mình nói, họ chỉ cần quét một cái là tự thấy, tự tin."
Chú Hai Lành ban đầu gạt đi. "Vẽ chuyện! Bày đặt mã miếc rắc rối. Hàng của mình tốt thì người ta tự biết."
Nhưng Mai kiên trì. Cô bé không nói về công nghệ cao siêu, cô chỉ nói một điều giản dị: "Bố à, bố làm mứt ngon bằng cả cái tâm. Nhưng cái tâm của bố thì làm sao đóng vào lọ, gửi đi Hà Nội được? Cái mã QR này chính là cách để mình gửi cả cái tâm của mình đi theo từng lọ mứt đấy ạ."
Câu nói ấy chạm vào lòng tự trọng của người nông dân cả đời gắn bó với mảnh vườn. Chú Hai Lành gật đầu.
Hành trình bắt đầu. Mai trở thành "cô giáo", còn chú Hai Lành là "cậu học trò" U60. Thay vì chỉ cặm cụi trong xưởng, giờ đây mỗi công đoạn, chú đều phải "báo cáo" cho Mai.
"Hôm nay, ngày 26 tháng 7 năm 2025, thu hoạch 2 tạ vải từ vườn của ông Ba ở khu Tân An, vải đạt chuẩn VietGAP," Mai cẩn thận nhập vào máy tính bảng.
"Bắt đầu vào mứt lô Vải thiều 01-2025. Nguyên liệu: Vải tươi, đường phèn Biên Hòa, một ít nước cốt chanh," chú Hai Lành đọc, mắt vẫn còn hơi nghi ngại.
"Nấu bằng củi nhãn trong 8 tiếng," Mai vừa gõ vừa cười. Cô còn chụp cả ảnh bếp lửa hồng rực và nồi mứt đang sôi lục bục.
Mọi thứ, từ giấy chứng nhận nguồn gốc đường, giấy kiểm định an toàn thực phẩm của xưởng, cho đến ngày đóng lọ, hạn sử dụng... tất cả đều được số hóa. Cuối cùng, Mai giúp bố thiết kế một mẫu tem nhãn mới, trang trọng hơn, và ở một góc nhỏ có một mã QR kèm dòng chữ: "Soi để thấy trọn vẹn câu chuyện."
Một tháng sau, vẫn là cô quản lý siêu thị ấy. Chú Hai Lành đặt lọ mứt với chiếc tem mới lên bàn. Cô gái cầm lên, ánh mắt có chút tò mò.
"Bác xem, giờ thì 'cái tâm' của tôi có thể gửi đi được rồi," chú Hai Lành nói, giọng đầy tự hào.
Mai mỉm cười, chìa điện thoại ra hiệu. Cô quản lý quét thử mã QR.
Trên màn hình điện thoại, cả một thế giới sống động hiện ra. Không phải những dòng chữ khô khan, mà là cả một hành trình: hình ảnh vườn vải đỏ rực trĩu quả, nụ cười của chú Hai Lành bên bếp lửa, giấy chứng nhận VietGAP được chụp rõ nét, quy trình đóng lọ sạch sẽ... Nó chân thật đến mức cô gái có thể cảm nhận được cả hương thơm của vải và hơi ấm của bếp củi.
Cô ngẩng lên, nhìn hai bố con chú Hai Lành bằng một ánh mắt hoàn toàn khác. "Đây không còn là một lọ mứt nữa rồi, bác ạ. Đây là một câu chuyện, một sự cam kết. Cháu sẽ nhập lô hàng đầu tiên."
Vài tuần sau, trên một kệ hàng sang trọng ở Hà Nội, lọ mứt vải Lục Ngạn của chú Hai Lành đứng cạnh những sản phẩm nhập ngoại đắt tiền. Một người mẹ trẻ đắn đo giữa lọ mứt của chú và một lọ mứt khác rẻ hơn một chút. Chị tò mò, đưa điện thoại lên quét mã QR.
Chị lướt xem, và rồi mỉm cười. Nụ cười của sự an tâm. Chị nhẹ nhàng đặt lọ mứt của chú Hai Lành vào giỏ hàng.
Từ Lục Ngạn, chú Hai Lành nhận được tin nhắn báo đơn hàng mới từ con gái, chú cũng mỉm cười. Chú chợt nhận ra, cái mã QR vuông vức ấy không phải là công nghệ gì xa vời. Nó thực sự là một cánh cửa thần kỳ, kết nối mảnh vườn tâm huyết của chú với căn bếp ấm cúng của những người mẹ nơi thành thị, kết nối lòng trung thực của người sản xuất với niềm tin của người tiêu dùng. Và cánh cửa ấy, được mở ra bằng một câu chuyện.